Bùi Sơ Vận nũng nịu nói: “Chàng đã cầu hôn rồi, ta không phải vị hôn thê của chàng sao?”
“Phụ thân nàng có đồng ý đâu.”
“Nhưng ta đã đồng ý.” Bùi Sơ Vận ôm lấy cổ hắn, ánh mắt như nước: “Ta, Bùi Sơ Vận, đâu cần ai thay ta làm chủ, ta đã đồng ý thì chính là đã đồng ý.”
“Thật sự đồng ý sao?” Lục Hành Chu vẫn chưa nhận ra sự khác biệt giữa hôm nay và quá khứ, liền đặt nàng lên giường, trêu ghẹo: “Vậy thì làm thật nhé?”